“Nếu biết rằng rồi mây sẽ đến
Tôi đã chờ dưới trời trong veo”
(Mây – Đỗ Bảo)
Không hiểu sao khi lần đầu tiên nghe 2 câu hát này mình đã oà khóc (cách đây 7 năm rồi và trước khi gặp chồng ). Bây giờ nghe lại vẫn nhiều rung động nhưng mình nghe với tâm thế “chiêm nghiệm” hơn là lần đầu – như có ai đó hiểu ra mình và chạm được vào mình.
Lần ”chạm” gần đây nhất khi mình bắt gặp những dòng viết trong cuốn sách của thầy Thích Nhất Hạnh. Chương sách nói về cách vượt qua những cảm xúc mạnh.
“Điều quan trọng là ta phải hiểu được rằng cảm xúc chỉ đi lên, ở lại một lúc rồi ra đi. Khi cơn bão tới, nó ở lại một thời gian rồi sau đó cũng đi qua. Vào giây phút khó khăn này phải nhớ rằng ta giàu có hơn cảm xúc của ta nhiều lắm. Điều này rất đơn giản ai cũng biết, tuy nhiên ta cần phải nhắc đi nhắc lại rằng ta giàu có hơn cảm xúc của ta nhiều. Nhiều người khổ đau là vì họ không biết đối diện với cảm xúc.”
Link nghe Full chương sách “Vượt qua những cảm xúc mạnh” – Tác giả: Thích Nhất Hạnh
Mình không dễ khóc, mình chỉ khóc vì những thứ làm mình cảm động, như một dòng viết, một câu chữ trong bài hát “chạm sâu” đến mình. Nó lay động và đánh thức tâm hồn. Trong tình yêu, mình luôn rung động bởi những hành động thiết thực mà lặng lẽ và mang đến năng lượng bình an đến từ sự thấu hiểu.
“Người ta ngây ngất trước sự hào nhoáng, mê mẩn trước sự bóng bẩy nhưng chỉ rơi nước mắt trước sự giản dị tự đáy lòng.” (Nguyễn Ngọc Tư)
Mình cũng chỉ là người nhận ra cái đẹp và lan toả nguồn cảm hứng này. Mình cũng đang tự chuyển hoá chính mình đấy thôi
Nếu bạn quan tâm đến dự án Năng lượng nữ tính và các bài viết của Phuong Hako, mời bạn tìm hiểu thêm tại: